Ở nhà mẹ hay mắng hai chị em mình mấy câu đại loại kiểu: “Ngày xưa mẹ như abc, tại sao chúng mày cứ xyz”. Ầy, mình không biết 30 năm trước thì các bậc phụ huynh cảm thấy thế nào chứ mình thấy bây giờ sống mệt thực sự. Sáng mình phải phân vân chuyện nên ra đầu ngõ ăn bún hay phi xe ra chợ mua bánh mì. Trưa lại phải nghĩ nên giặt quần áo trước hay đọc tài liệu trước. Nay mình có nên ra ngoài giải khuây hay không? Để bản thân thoải mái thì làm việc mới hiệu quả. Nhưng mình đang giải khuây hay mình đang buông thả?

Ngược về 30 năm trước, ở cái thời mà có tiền cũng không tiêu được thì mọi thứ đơn giản hơn nhiều. Hàng quán không có, chỗ ăn chỗ chơi cũng không, mọi thứ sẽ chỉ xoay quanh vài lựa chọn, chuyện ăn gì nó đơn giản hẳn. Nghề nghiệp cũng vậy, giỏi thì làm bác sĩ, kỹ sư, không giỏi thì công nhân nhà máy. Còn bây giờ, xã hội có cả trăm nghề, mỗi nghề lại chia thành bao nhiêu nhánh. Rồi những khái niệm như đam mê, nhiệt huyết lại càng khiến mình băn khoăn nhiều hơn.

Mình nghĩ cái thế hệ trẻ bây giờ của bọn mình là thế hệ bất an, thế hệ có nhiều băn khoăn nhất từ trước tới nay

Bởi có quá nhiều lựa chọn và cũng chả có ai hướng dẫn cho biết làm sao để chọn đúng. Mình cũng thế đây, băn khoăn cho lắm để rồi mất toi nửa cái tuổi trẻ.

Ngày trước mình học thiết kế chỉ vì thích làm cho vui thôi nhưng chẳng biết thể nào mà khách cứ tự tìm tới mình. Ừ thì người ta trả tiền thì mình làm thôi. Mình kiếm được tiền thì nó thành nghề thôi. Mình làm đồ họa suốt những năm 2015, 2016, mọi thứ ok, tiền vẫn kiếm được nhưng mà làm cho vui thì vui chứ thành nghề rồi chẳng còn vui nữa. Cái lúc mà deadline dí tận mặt thì chẳng có cái vui vẻ nào ở đấy cả. Thực sự là nhiều lúc chán nghề, chán vì nó không vui nữa, không như mình nghĩ nữa. Và cũng vì gia đình không ủng hộ nên mình càng chán hơn.

Lúc ấy cuộc đời cho mình những câu hỏi to đùng. Đây có đúng là đam mê? Nếu mình theo thì mình có hối hận không?

Mình nghĩ những bạn trẻ khi mới bước vào tuổi trưởng thành thì đều có những băn khoăn ấy. Nhưng mỗi người lại hành động mỗi khác, ai đủ tự tin sẽ gạt đi kệ tất cả, cứ làm đã. Mình ước mình được như vậy.

Mình bỏ thiết kế, mình cũng không biết nên làm gì tiếp khi mà gia đình thì cứ áp đặt mình vào những thứ không muốn. Mình không muốn nó nhưng cũng không biết mình muốn gì. Mình sống trong băn khoăn, sợ hãi trong suốt mấy năm liền. Áp lực từ phía gia đình rằng mình phải nghe lời, áp lực từ xã hội với câu hỏi mình là ai, áp lực từ chính bản thân mình khi mình chẳng biết mình muốn gì. Đó là những ngày mình thức dậy trong tình trạng lê từng bước ra khỏi giường, tới việc đánh răng dần dần trở thành một việc khó khăn không tưởng. Chuyện giao tiếp khiến mình ngột ngạt và đôi khi chỉ việc thở thôi cũng khiến mình quá sức. Khi cuộc đời không có đích đến thì mọi thứ nó sẽ chỉ lơ lửng giữa dòng, chẳng về đâu. Không về đâu nên cuộc sống cũng chẳng còn ý nghĩa, mình cũng chẳng biết nỗ lực vì điều gì. Đau đớn làm sao khi hằng ngày phải đối mặt với cái bản thân tệ hại ấy. Mình trách móc bản thân, trách móc cuộc đời.

Thế nhưng giờ nghĩ lại thì lại thấy buồn…cười, bởi trách thế chứ trách nữa cũng chẳng thay đổi được gì. Chẳng phải do đời, chẳng phải do bố mẹ, do mình hèn thôi. Cuộc đời ngang trái mới là cuộc đời. Còn bố mẹ không ai ngăn cấm con cái, cũng chỉ là lo cho mình thôi. Có cái duy nhất không ổn là cái bản thân mình ấy chứ. Mình phân vân nhiều quá, sợ nhiều quá. Sợ làm được vài bữa lại nản, sợ không tới đâu và chắc sợ nhất là phải thấy bản thân mình tệ hại thế nào.

Thế nhưng rồi một ngày mình nhận ra là việc mình cứ ngồi đây là không là gì là tệ hại nhất

Bởi tuổi trẻ nhiều khi đúng sai không quan trọng, quan trọng là mình quyết liệt tới đâu. Cứ chọn một hướng đi mà mình thấy ổn nhất rồi sống chết với nó. Kết quả không quan trọng, quan trọng là mình có mục tiêu, mình có cố gắng. Sai thì mới có cái để sửa chứ không sai, không làm thì chẳng có gì.

Ở cái tuổi 23 khi mà bạn bè đã giục dịch chồng con, ai cũng có chỗ để đi đi về về thì mình mới đi học. Thế nhưng cũng chẳng tủi thân, bởi cuối cùng mình cũng thoát ra được cái hố sâu tăm tối. Cuối cùng cũng quyết liệt với lựa chọn của mình, đưa chân bước tiếp cho cái cuộc sống mà mình muốn. Và bởi quyết liệt nên những băn khoăn từ đó cũng biến mất. Và ở cái tuổi này dù muộn mạng nhưng là một quyết định muộn màng đầy tự tin. Mình không tự tin rằng mình sẽ theo đồ họa tới cuối đời, mình cũng không tự tin đây là đam mê của mình. Nhưng mình tự tin bởi mình chọn nó với một sự kiên định, chọn như là chọn một nghề. Và đã là chọn nghề rồi thì khổ cũng theo, mệt cũng theo.

Và niềm vui bây giờ không còn là

vui-mới-làm nữa mà là để làm-để-vui

Làm để thấy bản thân tiến bộ, làm để 

thấy những thành quả của chính mình,

thấy mình có giá trị

Niềm vui từ đó mà sinh ra

Tác giả bài viết: Thủy Mẫn

Chuyên ngành 2D Design & Motion Graphics – Khóa 1

Biên tập: Trà My – Monster Lab

Minh họa: Monster Lab

KHÓA HỌC DÀI HẠN

KHÓA HỌC NGẮN HẠN

Đăng nhập