Có bạn nào từ bé đã thích vẽ không nhỉ? Tôi thì có đấy. Rất rất thích là đằng khác. Từ nhỏ tôi đã được tiếp xúc với truyện tranh, phim hoạt hình của Nhật Bản và của phương tây vì ở sát vách nhà tôi là 1 hàng cho thuê truyện tranh và băng đĩa phim. Những bộ phim hoạt hình như Tom vs Jerry, Hãy đợi đấy, Những chuyến phiêu lưu của Tin Tin, Chàng cao bồi Lucky Luke,… hay gần gũi hơn là Bảy viên ngọc rồng, Dấu ấn rồng thiêng, Áo giáp vàng, Naruto, Subasa, Slamdunk… đều đã gắn liền với tôi từ thuở tấm bé.

Tôi vẫn nhớ hồi chưa biết đọc, tôi đã hay chạy sang hàng truyện tranh ngồi xem tranh cả ngày, thích quyển nào thì lại mượn về nhà rồi nhờ mẹ đọc cho nghe buổi tối trước khi ngủ. Những hình ảnh, những câu chuyện về những người anh hùng, về những chuyến phiêu lưu của những cậu bé thiếu niên và cả tinh thần đồng đội, tinh thần thượng võ trong thể thao đều đã thấm vào tôi từ hồi đó.

Tôi bỏ ra hàng giờ mỗi ngày chép tranh từ truyện, chép không giống thì lại mượn giấy than của mẹ để can ra cho giống rồi cắt ra dán đầy vở. Tôi tự hào và thích thú với những quyển vở đó lắm vì nó như 1 thứ gì đó ghi nhận thành tựu của bản thân vậy. Tôi tự nhủ với bản thân là sau này lớn lên mình chắc chắn sẽ làm họa sĩ truyện tranh. Và tôi đoán là cũng có rất nhiều bạn giống như mình, giống từ ước mơ đó cho đến khi lớn lên và vỡ mộng vì nghề sáng tác truyện tranh không hề giống như mình nghĩ, và cũng bởi vì nhận ra tài năng của mình không đủ để theo đuổi nó. Và thế là từ bỏ.

Từ cấp 1 đến cấp 3, tôi bị mặc định trong mắt bố mẹ là 1 đứa chăm chỉ, học giỏi, và được bố mẹ định hướng là sau này sẽ trở thành bác sĩ vì bác sĩ thì vừa giúp được nhiều người lại vừa kiếm được nhiều tiền. Ngày ngày đi học, ngoài học tập ra thì việc duy nhất tôi làm là vẽ bậy vào vở, vào sách, vẽ những nhân vật vẫn gắn bó với mình từ bé đến giờ. Và thế là trong mắt bạn bè, tôi trở thành 1 thằng bé mặc đồng phục sơ vin cắm thùng suốt ngày chỉ ngồi vẽ Goku và chả biết làm gì khác.

Khi lớn lên thì tôi không đi theo con đường mà bố mẹ định hướng, lí do thì cũng là bởi vì tôi đã được tiếp xúc với game ngay từ nhỏ, thứ góp phần thay đổi con người tôi nhiều nhất. Tất nhiên là không phải tôi lười học mải chơi game, mà tôi vẫn học hành tử tế, đồng thời chơi game cũng tử tế theo. Các bạn biết đấy, khi 1 đứa trẻ thời đó được tiếp xúc với game thì nó như bước vào 1 thế giới khác vậy, 1 thế giới nơi mà nó được làm mọi thứ mình thích, hình ảnh thì đẹp lung linh hớp hồn, âm nhạc thì hoành tráng. Cảm giác được thả hồn vào thế giới đó sau mỗi ngày học hành căng thẳng mệt mỏi nó phấn khích vô cùng. Và thế là tôi quyết định sau này mình sẽ làm game. Nhưng để làm game thì cũng có nhiều vai trò và con đường khác nhau, developer, artist, game designer v..v Và khi chọn trường đại học thì tôi đã có suy nghĩ là mình sẽ trở thành lập trình viên, để sau này vừa được làm game cho thỏa đam mê, vừa có cái nghề mà bố mẹ khoe với ai cũng mát lòng mát dạ, rằng :”Cháu nó học công nghệ thông tin đấy”.

Đi làm rồi thì tôi mới thấy là làm game vui thật, nhưng nó không vui ở vị trí lập trình viên khi mà công việc của bạn nó khô khốc như làm toán vậy. Cả ngày chỉ nhìn thấy toàn chữ là chữ, việc mà bạn làm là xây 1 cái khung để cho những artist khác thả artwork của mình vào, là bộ mặt, là thứ mà người chơi để ý nhất. Và sau 2 năm đi làm thì tôi quyết định là sẽ quay lại với niềm đam mê vẽ vời từ bé của mình, nhưng trong 1 tâm thế khác, tâm thế của 1 người đã đi làm rồi, và xác định được là mình đi học lại để làm gì và con đường phía trước của mình sẽ ra sao.

Và đó là lúc tôi tìm thấy Monster Lab với chương trình đào tạo dài hạn 2.5 năm chuyên ngành Concept Art & Illustration. Thời gian đầu để thuyết phục bố mẹ cho mình nghỉ việc và đi học lại cũng rất là khó khăn, bởi vì bố mẹ đâu phải mình, đâu biết là học cái ngành đó ra rồi sẽ làm những việc gì, lương có cao không, sống có để bố mẹ phải lo lắng không, liệu đó là 1 con đường lâu dài hay chỉ là đam mê nhất thời của tuổi trẻ? Trải qua khoảng vài tháng thuyết phục thì cuối cùng tôi cũng đã có đc sự cho phép của bố mẹ để theo đuổi niềm đam mê đã bỏ dở từ bé này.

Tôi tin rằng thời điểm tôi bước chân vào Monster Lab cũng chính là bước ngoặt thay đổi cả cuộc đời mình.

Ở đây, tôi được gặp những người bạn cùng sở thích, cùng đam mê, những anh chị giảng viên đầy nhiệt huyết, những người truyền thêm cho tôi lửa và động lực để theo đuổi con đường của mình. Lần đầu tiên tôi được sống trong một môi trường tràn đầy sức sống như thế, nó khác hẳn với giảng đường đại học, khác hẳn so với tất cả những môi trường trước đây mà tôi đã từng tham gia. Tôi trân quý từng phút giây, từng bài học, từng chút kiến thức mới mà tôi nhận được ở đây. Tôi hiểu được câu nói:“”Muốn nhanh thì phải từ từ” là như thế nào, rằng tính kiên nhẫn quan trọng ra sao đối với 1 người họa sĩ trên con đường làm nghề. Tôi hiểu được rằng tôi sẽ cần phải cần cù chịu khó, bù lại cho cái khả năng có hạn của mình, hiểu được rằng mình cần phải tôn trọng cái sự nhàm chán khi luyện tập để cuối cùng có thể đạt được cái kết quả mình mong muốn. Và thế là ngày qua ngày tôi luyện tập, tôi hỏi han các anh chị giảng viên, tôi tìm tòi tài liệu trên mạng, trong sách vở, để trui rèn khả năng của chính mình. Nhiều lúc cũng nản chí, cũng muốn bỏ cuộc, nhưng mà khi nhìn những người bạn xung quanh của mình cũng đang ngày ngày cố gắng, biết được những hy vọng của các anh chị giảng viên đang đặt lên vai bọn mình, tôi lại càng phải cố gắng, để vượt qua tất cả.

Và thế là đã gần 1 năm trôi qua rồi, kể từ ngày tôi bước chân vào đây, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn thay đổi. Tôi cảm thấy thật sự biết ơn mình của ngày đó đã chọn bước đi trên con đường này và sau này chắc chắn sẽ gắn bó với nó hơn nữa, để có thể tự hào nói rằng : “Art is my life”.

Tác giả bài viết: Mai Nghĩa

Chuyên ngành Illustration & Concept Art – Khóa 1

Biên tập: Trà My – Monster Lab

Minh họa: Monster Lab

KHÓA HỌC DÀI HẠN

KHÓA HỌC NGẮN HẠN

Đăng nhập