Một câu đập vào đầu mình lúc xem TVC của các anh chị theo học Monster Lab hôm nay.

Thực ra mình phải viết cái bài này từ lâu rồi, nhưng mình cứ chần chừ mãi vì câu chữ trong đầu thì lộn xộn, diễn tả thế nào cũng vụng về. Mình cũng chẳng còn nhớ lần cuối cùng mình nghiêm túc viết một thứ gì đó là khi nào nữa. Chỉ là hôm nay, tự dưng cũng muốn viết một chút, về những điều mình đang làm.

Mình đã chỉ dám ngồi im khi người lớn
bàn về tương lai của mình

Mình vẫn còn nhớ như in, cái ngày thầy Lam – thầy dạy kèm tiếng anh của mình tìm đến tận nhà, khuyên mẹ mình đừng để mình bỏ khối D để thi mỹ thuật. Hôm ấy thậm chí mình chỉ dám ngồi im sau phòng khách nghe thầy nói, về những cơ hội khi mình tiếp tục học ban D, về những rủi ro mà mình sẽ có nếu mẹ để mình ôn khối H. Vậy là sau những tháng ngày tự động viên bản thân rằng cứ học vẽ đi, mình lại đuối, lại sợ những điều mà thầy nói, và mẹ mình vốn cũng đã không hề ủng hộ việc ấy cũng càng thêm không ủng hộ. Mình thì… mình sợ. Mình sợ trượt, sợ người ta bảo vẽ vời cũng chẳng có tương lai gì, sợ bạn bè thì đi học còn mình thì lông bông, sợ hàng xóm nghĩ không tốt về bố mẹ, sợ nghèo nữa…

Thế là, cùng với nỗi sợ và những sự yên tâm với một ngành học khác ngành vẽ, mình đi học ở Học viện Báo chí và Tuyên truyền. Bốn năm đại học, với những điều mình được đọc, với những người từng tiếp xúc, cả những việc mình từng làm, mọi thứ cứ nhờ nhờ trôi qua, mà đến bây giờ mình không biết quãng thời gian đó mình làm được những gì. Mình chỉ thấy mình sống lèo tèo thế nào ấy, vì chẳng cố gắng cho điều gì cả. Năm cuối, mình bị khủng hoảng nặng nề, vì ra trường. Mình sợ tất cả những viễn cảnh mà thầy cô ở học viện vẽ ra, sợ thấy bản thân mình với chức danh mới – một người lớn thật, mình cũng đi làm này nọ ở một số nơi, nhưng chưa bao giờ mình thấy bản thân mình vui cả. Có cả những ngày tháng cứ đi làm, đi học về là úp mặt vào gối…

Cái suy nghĩ về sự vô dụng của bản thân
càng ngày càng khắc sâu vào não mình

Chưa bao giờ tin tưởng bản thân mình đủ nhiều là cái cảm giác vừa khó chịu vừa bất lực đến mệt cả người. Và thời gian đó mình chẳng thế nào thoát ra được. Mình chỉ động viên bản thân một cách khá mông lung là mọi chuyện sẽ dần ổn thôi.

Rồi thì, mình cũng tốt nghiệp – cử nhân báo chí. Vừa tốt nghiệp xong, thì có một lần mình thấy bài của Monster Lab trên newsfeed, về hai cái khóa học Đồ họa với Concept Art. Thì mình cũng bấm vào xem, với không nhiều hi vọng, vì mình cũng từng xem bên FPT Arena rồi và cũng chẳng ưng cái bụng lắm.

Lúc đầu thì mình cũng phân vân lắm, vì cái này nó mới, mới thì biết đường nào mà lần. Mình vẫn tiếp tục tìm thêm nhiều trường khác, vào Nam học cũng được. Sau tất cả những lựa chọn mà mình có, mình chọn… không gì cả.
Mình nghỉ việc, xin phép bố mẹ, bay xừ mẹ vào Khánh Hoà một tháng, mỗi ngày ăn bát bánh canh 13k, đĩa bánh xèo 15k no căng rốn, sáng dậy đọc sách, chiều lại chạy bộ ra biển tắm, được 3 ngày thì mình biết bơi, rồi chiều nào cũng bơi, có hôm bão về cũng ra đú, người ta chửi đồ điên vẫn kệ.
Hết quãng thời gian đấy, mình bớt căng thẳng hơn hẳn, ý định vào Nam của mình khi ấy được thay bằng quyết định vào Mons học.

Ừ, thế là mình đi học, trễ một tháng so với các bạn cùng khoá. Cũng khá lo, vì mình sợ các bạn nghệ sĩ quá lại khó gần. Nhưng mọi người đều rất tốt luôn.

Buổi sáng đầu tiên đến mình ngồi vẽ hình họa. Anh Hiếu, giảng viên dạy hình họa, bảo: “Em vào nhiêu tuổi rồi?” – “Dạ em 23 ạ” – “Sao đi học trễ thế?”

Lần đầu tiên mình hối hận.

Hết buổi học hôm đó, câu hỏi ấy cứ văng vẳng trong đầu mình mãi. Mình vốn là đứa cũng lạc quan, và cho rằng mọi chuyện đến đều có lí do của nó, và vì vậy chưa bao giờ mình hối hận điều gì mình từng làm. Vậy mà hôm ấy mình lại hối hận. Mình tiếc vì đã bỏ lỡ 4 năm để đủ can đảm làm điều mình thích, bỏ lỡ 4 năm để luyện tập, để hiểu nhiều hơn.

Và thế là mình bắt đầu cuộc đời của một người học mỹ thuật rồi đấy. Mình bắt đầu học về ánh sáng, hình khối, phối cảnh… Một hôm nọ mình ngồi cafe với đứa bạn thân, nó bảo, sau khi mình đi học 1 tháng, là: “Tao thấy từ ngày mày đi học vẽ mày vui hơn hẳn”. Mình cũng thấy thế, mình không tự hỏi bản thân mình là ai nữa, không tự hỏi mình sinh ra để làm gì nữa, không loay hoay tìm cách để mình thôi nghi ngờ về bản thân nữa.

Mỗi ngày, sự vẽ vời của mình lại trở nên nghiêm túc hơn vì thầy cô ở Mons và những người bạn ở đây, tất cả đều thúc đẩy mình. Mình chỉ biết đây là thời gian đi học tuyệt vời nhất, là lúc mình yêu quý bản thân mình và cuộc sống của mình nhiều nhất.

Mình đã tin vào bản thân mình hơn, mình đã nghiêm túc và cố gắng nhiều hơn và đó là điều tuyệt vời nhất mà mình đã có được.

Tác giả bài viết: Đặng Hương

Chuyên ngành Illustration & Concept Art – Khóa 1

Biên tập: Trà My – Monster Lab

Minh họa: Monster Lab

KHÓA HỌC DÀI HẠN

KHÓA HỌC NGẮN HẠN

Đăng nhập