Hơn 10 năm trước, hồi mình học đại học, rất hiếm, hiếm lắm những giảng viên có chuyên môn về đồ họa. Từ ngày đó mình đã nghĩ rằng nếu sau này mình có cơ hội thì mình sẽ đi dạy.
Và khi nhận được lời mời của anh Đức Anh, mình đã rất muốn thử. Thử xem mình sẽ mang được những gì đến cho học sinh, những lớp đằng sau. Để họ bớt những vấn đề như mình phải tự học, tự nghiên cứu. Để họ có thể biết cách đi từ đâu, bắt đầu từ cái gì.
Mình quen anh Đức Anh từ hồi còn học đại học, hai anh em cũng từng làm một vài jobs cùng nhau, facebook cũng có kết bạn nhưng mình không biết anh ấy mở Monster Lab cho tới một ngày, anh ấy inbox hỏi mình có muốn đi dạy chỗ anh không. Phải nói việc đi dạy đồ họa ở Monster Lab là đúng người đúng thời điểm. Lời mời của anh Đức Anh đưa ra đúng lúc mình muốn thử một lĩnh vực khác, sau một thời gian dài đã tích lũy được cái gì đó cho bản thân và cảm thấy đã sẵn sàng chia sẻ lại.
Ngay từ hồi đi học mình đã nhận thấy những kiến thức ở trong trường rất là ít, bản chất những giảng viên dạy mình hồi đấy đều là những người làm về mỹ thuật, hiểu biết trong chuyên môn của họ rất tốt nhưng kiến thức chuyên ngành đồ họa lại không có nhiều. Ngành đồ họa ở Việt Nam lúc đó còn khá mới mẻ, tài liệu nói thật là cũng chẳng có nhiều đâu, mà internet cũng chẳng có nhiều tài liệu share như bây giờ. Mình còn nhớ, hôm nào không có lớp học, mình sẽ bắt xe bus lên Tràng Tiền – trên đó có một hiệu sách ngoại văn có rất nhiều sách về thiết kế, về logo, bao bì,.. để “xem ké”, hay lọ mọ ra 1 đoạn ngã tư gần đường Trần Hưng Đạo, ở đó có 1 bà cụ với 1 cái xe nhỏ và những cuốn tạp chí nước ngoài cũ, mình mua về để xem thiết kế báo và poster họ làm đẹp thế nào. Đó là cái thiếu thốn của bọn mình hồi đó. Có một người thầy mà đến bây giờ mình vẫn luôn nhớ đến, hiếm hoi lắm mới có có 1 thầy giáo từng làm việc ở Mỹ về dạy chúng mình. Thầy dạy một môn học rất cơ bản về những yếu tố và nguyên lý thiết kế. Hồi đấy đi học mà cứ như nuốt từng câu từng lời từng câu giảng của thầy vậy, những câu chuyện của thầy về 1 đất nước nào đó như vẽ trong đầu mình một thế giới thiết kế thật đẹp đẽ và thật “oách”. Dù là những viên gạch rất cơ bản nhưng dù làm gì mình vẫn luôn áp dụng những kiến thức ấy. Bây giờ khi nói chuyện với những lứa sau thì mình biết được giảng viên nước ngoài, rồi những người có chuyên môn về cũng nhiều, các em ấy đã được update nhiều hơn mình. Nhưng mà các em ấy vẫn thấy được rằng, bản thân phải tự học khá là nhiều.
Và đó là lý do mình muốn dạy.
Ban đầu là đến dự thính những buổi giảng của anh Đức Anh, rồi thử lên giáo trình. Tính của mình rất là cầu toàn, mình tính toán một giáo trình từ đầu đến cuối mình định nói gì. Đi dạy, ngoài việc mang kiến thức cho học sinh thì chính mình gặt hái được 2 điều. Thứ nhất là khả năng nói trước đám đông. Thứ 2, đi dạy cũng là một cách mình học, mình phải tự tìm hiểu rất nhiều, để làm sao khi học viên hỏi mình phải trả lời được và đảm bảo những kiến thức đó phải phù hợp với các bạn. Khi đi làm thì đa phần những công ty nước ngoài đều đào tạo nhân viên rất bài bản, họ dạy mình biết cách tư duy và làm viên chuyên nghiệp. Nhưng nghiên cứu để dạy lại là một câu chuyện khác. Cách mình xây dựng vấn đề sao cho logic nhưng lại phải dễ hiểu. Ngày trước khi mình tự học, không có một cuốn sách nào nói cho bạn biết bạn phải làm cái gì cả, mỗi cuốn sách có một cái hay riêng và câu chuyện là bạn phải chắt lọc và sắp xếp kiến thức ấy làm sao thành cái của mình, mình phải biết xâu chuỗi nó. Tính ra việc dạy thì người được lợi đầu tiên là mình chứ không phải học sinh. Học sinh là người nghe lại kiến thức của mình, nếu nó ngấm vào bạn ý thì mới trở thành của các bạn được.
Thực ra mình có ý định dạy học về đồ họa từ lâu nhưng nó không phải là một mục tiêu bắt buộc. Nó đơn giản là một sở thích chứ không phải là mục đích của cuộc sống. Mình vẫn muốn dành thời gian để học thêm nữa, muốn được làm những cái hay ho hơn nữa trong lĩnh vực của mình. Bạn mình từng giới thiệu mày dạy ở chỗ này, chỗ kia đi nhưng mình không có nhu cầu apply vào một trường nào cả. Cái níu kéo mình dạy ở đây chính là các bạn học sinh thôi. Ngoài việc là một giảng viên thì nhiều lúc mình cũng là một người bạn. Rất nhiều bạn inbox tâm sự với mình nhiều chuyện, rất bình thường, kể cả những tâm sự riêng của các bạn ấy như việc đi học bị gia đình phản đối và bạn phải đi làm kiếm tiền để chi trả tiền học phí thế nào…Mình được các em ấy yêu quý như những người bạn. Điều đó rất là vui!
Để nói về điều mình tự hào nhất, tất nhiên rồi, đó là những bạn học viên.
Và thực ra mình vẫn đang chờ đợi một lứa sinh viên chủ động hơn, mình đang rất cố gắng để mang đến những cách học mới mẻ hơn thì cũng cần những sự thay đổi trong cách tư duy từ phía các em nữa, như vậy chúng ta mới cùng nhau đổi mới được.
Vì thế giới luôn vận động mà, mình đứng yên là mình thụt lùi rồi!
#myhope #mymonsters
#ProudOfMonsterLab
#Wake_up_the_Monster_inside_You
Responses