Trong quá khứ, màu sắc thương hiệu từng là tuyên ngôn cá tính – thể hiện bản lĩnh, sự táo bạo và nét riêng của mỗi doanh nghiệp. Logo có chân, bảng màu rực rỡ, bao bì sống động, thời trang đầy chất chơi – tất cả góp phần tạo nên dấu ấn thị giác không thể nhầm lẫn.
Nhưng ngày nay, rất nhiều thương hiệu lại chọn hướng đi ngược: tối giản, trung tính, an toàn. Từ nhận diện thương hiệu đến không gian trưng bày, từ giao diện web đến bao bì sản phẩm, một “kỷ nguyên màu be” đang dần phủ bóng ngành thiết kế – nơi mà màu sắc thương hiệu bị thu hẹp đến mức gần như biến mất. Phải chăng, sự sợ hãi việc nổi bật đang khiến thiết kế trở nên vô vị và khó nhớ?
Từ táo bạo đến tẻ nhạt: sự chuyển mình của màu sắc thương hiệu
Sự thay đổi này phần nào bắt nguồn từ ảnh hưởng của những “gã khổng lồ” công nghệ như Apple, với triết lý thiết kế tối giản, tập trung vào các gam màu trung tính để truyền tải sự tinh tế và hiện đại. Điều này đã tạo nên một làn sóng các thương hiệu khác noi theo, cho rằng sự tối giản đồng nghĩa với đẳng cấp và sang trọng.
Tuy nhiên, việc lạm dụng phong cách này dẫn đến nguy cơ thương hiệu trở nên mờ nhạt và thiếu cá tính, khi mà màu sắc thương hiệu không còn được tận dụng để tạo sự khác biệt và kết nối cảm xúc với khách hàng.
Cuộc nổi loạn thẩm mỹ chống lại chủ nghĩa tối đa đã nhanh chóng lan từ phòng họp đến phòng ngủ. Các thương hiệu, vì sợ bị đào thải, đành thuận theo dòng chảy. Logo táo bạo và bảng màu sống động biến mất. Thay vào đó là “blanding” – trào lưu tái định vị thương hiệu một cách “an toàn”, nơi những tên tuổi lớn như Balmain bị tối giản đến mức vô danh với kiểu chữ Helvetica lạnh lùng. Kết quả? Một thiết kế nhìn thì đắt tiền nhưng chẳng truyền tải được điều gì rõ ràng.
Thế giới chạy theo sự vô hình
Ngày nay, màu sắc thương hiệu không chỉ bị lược giản mà còn đang dần bị đồng hóa trên phạm vi toàn cầu. Dù bạn đặt chân đến một quán cà phê ở Berlin, Bangkok hay Buenos Aires, bạn vẫn dễ dàng nhận ra mô-típ quen thuộc: tường trắng, quầy gỗ sáng, menu sử dụng phông chữ không chân, vài chậu xương rồng được bố trí có chủ ý.
Nhà phê bình thiết kế Kyle Chayka gọi hiện tượng này là AirSpace – một không gian thị giác đồng nhất đến mức mọi thành phố đều mang dáng dấp của những lounge làm việc chuẩn Instagram.
Mạng xã hội, đặc biệt là TikTok và Pinterest, đã góp phần thúc đẩy sự “beige hóa” trong thẩm mỹ và cả trong cách các thương hiệu sử dụng màu sắc. Những xu hướng như “vanilla girl”, “clean girl” đề cao làn da sáng, trang phục tông kem, nến trắng trên kệ trắng – tất cả hòa vào một bảng màu trung tính nghẹt thở. Phong cách Japandi thống trị không gian nội thất với sự yên lặng và tối giản gần như vô cảm.
Ngay cả trẻ em cũng trở thành “nạn nhân” của xu hướng này – qua những meme “sad beige baby” chế giễu thời trang trẻ em đắt đỏ nhưng thiếu sức sống, khiến người xem phải bật cười vì… quá đúng.
Và thế là, không chỉ thương hiệu, mà cả tuổi thơ cũng bị “beige hóa”. Khi màu sắc thương hiệu bị rút gọn thành những gam màu an toàn và dễ chịu, thứ bị mất đi không chỉ là sự khác biệt – mà còn là cảm xúc, ký ức, và sự kết nối văn hóa mà màu sắc vốn có thể mang lại.
Khi màu sắc thương hiệu dần bị mờ nhạt
Trong lĩnh vực xây dựng thương hiệu, thuật ngữ “blanding” đã trở thành biểu tượng cho một thời kỳ thiết kế an toàn đến mức… vô hình. Các thương hiệu kỹ thuật số, đặc biệt là các startup DTC (bán trực tiếp đến người tiêu dùng), đang ngày càng giống nhau đến mức khó phân biệt.
Logo thường được thiết kế bằng kiểu chữ sans-serif, in thường, mảnh và tối giản. Bảng màu thương hiệu thì xoay quanh những tông pastel xỉn, gam be hoặc xám nhạt – tạo nên cảm giác “sạch sẽ”, nhưng cũng đồng thời đánh mất sự cá tính.
Sự tối giản từng là biểu tượng của hiện đại và cao cấp, nhưng khi mọi thương hiệu đều áp dụng cùng một công thức, sự độc đáo – yếu tố cốt lõi để ghi dấu ấn thương hiệu – lại bị loại bỏ. Màu sắc thương hiệu, vốn là một trong những công cụ mạnh mẽ nhất để truyền tải cảm xúc và nhận diện thị giác, đang bị làm mờ dần trong làn sóng “blanding” này.
Màu sắc thương hiệu không nên là thứ bị “tối giản hóa” chỉ để hợp thời. Thay vào đó, nó cần được đầu tư như một phần cốt lõi trong chiến lược định vị – để không chỉ thu hút ánh nhìn, mà còn gợi mở cảm xúc, văn hóa và cá tính thật sự của thương hiệu.
Không phải nơi nào tối giản cũng là thiếu màu sắc thương hiệu
Không phải quốc gia hay nền thiết kế nào cũng chọn đi theo con đường màu be an toàn. Hãy nhìn sang Mexico – nơi màu sắc thương hiệu không bị tối giản hóa mà trở thành một phần không thể thiếu trong văn hóa thị giác. Từ kiến trúc rực rỡ của Luis Barragán đến những poster đường phố hay họa tiết dệt may truyền thống, bảng màu nơi đây bùng nổ với hồng nóng, vàng rực và xanh cobalt. Ở đó, tối giản không có nghĩa là nhạt nhòa, mà là cách thể hiện sự mạnh mẽ trong hình khối, bố cục và cách phối màu đầy cá tính.
Tại Đông Nam Á – trong đó có cả Việt Nam – phong cách tối giản đang được địa phương hóa theo hướng sáng tạo hơn. Dù nhiều không gian theo xu hướng Nhật – Hàn sử dụng thiết kế tối giản, nhưng vẫn khéo léo đan cài vật liệu bản địa, ánh đèn vàng ấm, màu gỗ đặc trưng, đôi khi là ánh neon, mây tre, hoặc tranh vẽ tường dân gian. Những chi tiết này cho thấy rằng, màu sắc thương hiệu không chỉ để làm đẹp, mà còn là công cụ thể hiện văn hóa và cá tính riêng biệt của từng thương hiệu, từng vùng đất.
Màu sắc thương hiệu tại thị trường Việt Nam thì sao?
Tại Việt Nam, làn sóng “beige hóa” trong thiết kế không nằm ngoài xu hướng toàn cầu, mà thậm chí còn phát triển mạnh mẽ trong vài năm gần đây. Từ quán cà phê, cửa hàng thời trang đến bao bì sản phẩm, dễ dàng nhận thấy sự lên ngôi của các gam màu trung tính như be, kem, trắng ngà và ghi nhạt. Những tone màu này nhanh chóng trở thành lựa chọn ưu tiên của nhiều thương hiệu trẻ vì dễ tạo cảm giác hiện đại, “high-end” và phù hợp với thị hiếu mạng xã hội.
Một vòng quanh các tuyến phố tại TP.HCM hay Hà Nội, bạn sẽ bắt gặp hàng loạt không gian trưng bày giống nhau đến lạ – từ bảng hiệu tối giản, mặt tiền gỗ sáng màu, đến thiết kế nội thất theo phong cách Hàn-Nhật. Những thương hiệu như chuỗi cà phê, tiệm bánh, hay thậm chí là showroom thời trang và mỹ phẩm đều sử dụng cùng một bảng màu be – trắng – xám, với kiểu chữ sans-serif, và không có yếu tố thị giác đặc trưng nào để phân biệt thương hiệu này với thương hiệu khác.
Thế nhưng, không phải tất cả đều bị cuốn theo cơn lốc “blanding”. Vẫn có rất nhiều những thương hiệu Việt dám đi ngược xu hướng để xây dựng hệ màu thương hiệu riêng biệt và có chiều sâu.
Cộng Cà Phê là ví dụ tiêu biểu khi trung thành với bảng màu retro, đậm chất thời bao cấp – điều khiến họ trở nên khác biệt giữa một “rừng” cà phê tối giản.
Nhìn từ góc độ chiến lược, màu sắc thương hiệu tại Việt Nam cần nhiều hơn tính địa phương hóa, thay vì sao chép mô hình nước ngoài một cách máy móc. Một thương hiệu không thể được ghi nhớ nếu không có yếu tố gì khiến khách hàng “cảm” được nó. Và màu sắc – chính là cây cầu thị giác đầu tiên chạm đến cảm xúc người nhìn.
Màu sắc thương hiệu có đang trở lại?
Có thể thấy một làn sóng nổi dậy đang âm thầm diễn ra – nơi mà các thương hiệu bắt đầu tìm lại ngôn ngữ thị giác đậm chất riêng thay vì hòa tan trong sự “đẹp nhạt” đại trà. Trên TikTok, thế hệ Gen Z đang theo đuổi những xu hướng tối đa hóa cảm xúc thị giác như “cluttercore” – nơi sự bừa bộn có chủ đích được xem là dấu hiệu của cá tính và sống thật.
Trong ngành thời trang, Burberry đã tái sinh biểu tượng kỵ sĩ cưỡi ngựa, đánh dấu sự trở lại của bản sắc thương hiệu.
Thiết kế, cũng như thời trang, vận hành theo chu kỳ. Và màu sắc thương hiệu – sau một thời gian bị nén chặt trong sự tối giản – đang chuẩn bị quay trở lại với vai trò cũ nhưng tư duy mới: không còn chỉ là yếu tố phụ họa, mà là một phần quan trọng để định hình nhận diện, bản sắc và cảm xúc. Sự trớ trêu nằm ở chỗ: khi mọi thứ cố gắng “vượt thời gian” bằng cách làm nhạt màu, chính điều đó lại khiến chúng nhanh chóng bị… lỗi thời.
Vậy thì tại sao không dũng cảm một lần nữa? Hãy đưa màu sắc thương hiệu trở lại. Không phải để ồn ào, mà để được nhớ. Không cần rực rỡ vô cớ, nhưng hãy đủ để thương hiệu trở thành một tuyên ngôn thị giác. Khi thế giới đã quá no nê với màu be, thì chính sự táo bạo mới là biểu tượng của sự sang trọng và khác biệt.
Kết luận: Đã đến lúc lấy lại bản lĩnh cho màu sắc thương hiệu
Khi mọi thương hiệu đều chọn an toàn, chính sự dũng cảm mới trở thành lợi thế cạnh tranh. Màu sắc thương hiệu không chỉ là một yếu tố trang trí hay xu hướng tạm thời – mà là ngôn ngữ thị giác mạnh mẽ giúp truyền tải cảm xúc, cá tính và giá trị cốt lõi. Trong bối cảnh “beige hóa” đang khiến thị trường trở nên đơn điệu và khó phân biệt, việc đầu tư nghiêm túc vào chiến lược màu sắc là điều cần thiết hơn bao giờ hết.
Với các nhà thiết kế, đây là thời điểm để nhìn lại: Liệu bạn đang thiết kế cho một thương hiệu có thật, hay đang lắp ráp một hình mẫu “đẹp tiêu chuẩn” theo công thức? Màu sắc không nên bị giản lược thành công cụ làm cho “dễ nhìn” – mà cần được lựa chọn có chủ đích, có chiều sâu văn hóa, và phù hợp với bản sắc thương hiệu bạn đang xây dựng.
Với các doanh nghiệp, đừng để thương hiệu của mình bị hòa tan trong một thế giới “đẹp mà vô hồn”. Hãy đặt câu hỏi: màu sắc thương hiệu của bạn có khiến người ta nhớ, cảm, và kết nối không? Nếu không, đã đến lúc tái định hình lại toàn bộ ngôn ngữ hình ảnh để thương hiệu không chỉ đẹp, mà còn có cá tính riêng – khác biệt và bền vững.
Thế giới cần nhiều hơn những thương hiệu can đảm, có màu sắc riêng, và dám kể câu chuyện của chính mình bằng ngôn ngữ thị giác.
Responses