Tôi may mắn lớn lên trong một gia đình nghệ thuật.
Bố tôi là kiến trúc sư, ông nội là họa sĩ, nhiếp ảnh gia. Thay vì đến nhà bóng, tôi được cha mẹ dẫn đi tham quan bảo tàng mỹ thuật. Thay vì nghe chuyện cổ tích, tôi được ông ngoại kể cho vô vàn giai thoại về cụ Bùi Xuân Phái – một người bạn của gia đình. Đôi lúc ngước nhìn những bức ký họa cụ tặng, tôi lại thầm ngưỡng mộ và tự nhủ rằng, nhất định một ngày nào đó, mình cũng sẽ vẽ được như vậy.
Với người lớn, tranh vẽ của trẻ con chỉ là những nét bút nguệch ngoạc. Nhưng dưới con mắt của đứa trẻ tiểu học như tôi, đó là cả một thế giới thần kỳ đầy sáng tạo. Này là ngôi nhà mái tường vàng mái đỏ, kia là hàng cây xanh rì dưới bầu trời trong xanh,… Tôi không ngừng lưu giữ những mảnh ghép cuộc sống đầy mảu sắc bằng ngòi bút non trẻ của mình, với niềm đam mê dành cho hội họa cứ thế lớn dần theo thời gian.
Vậy nên, chẳng có gì khó hiểu khi mỹ thuật trở thành môn học yêu thích nhất của tôi ở tiểu học.
Tôi vui sướng khôn nguôi khi được chọn vào đội vẽ báo tường cho lớp, hay được thầy cô tuyên duyên tác phẩm trong các cuộc thi. Tuy nhiên, ký ức tuyệt vời nhất phải là ngày mà cha mẹ dẫn tôi đến căn phòng nhỏ trên phố Thiền Quang – nơi bày la liệt những chiếc giá vẽ khổ lớn, những tấm giấy trắng còn thơm mùi màu. Lần đầu tiên, tôi làm quen với hội họa một cách bài bản, đắm chìm trong không gian nghệ thuật với những người cùng chung sở thích.
Thế nhưng, đứa trẻ nào rồi cũng phải lớn lên.
Áp lực từ bài vở trên lớp và kỳ thi chuyển cấp cứ thế cuốn tôi đi. Thay thế cho những giờ học mỹ thuật là những buổi ôn tập Toán – Văn – Anh triền miên. Hội họa trở thành một giấc mơ xa xỉ; những mảng màu tươi tắn dần trở nên mờ nhạt trong tâm trí bị lấp đầy bởi sự mỏi mệt và lo lắng.
Kỳ thi đại học rốt cuộc cũng đến; tôi chọn đại ngành Tài chính theo xu thế chung. Dù vậy, trong lòng tôi vẫn ngổn ngang đầy băn khoăn.
“Ước mơ của mình là gì?”
“Mình nên lựa chọn nghề nghiệp nào?”
“Đây có thực sự là con đường đúng đắn?”
Thi đã xong, trường cùng đỗ. Vậy mà chẳng hiểu sao tôi vẫn cảm thấy trống rỗng, như thể đang thiếu mất một mảnh ghép quan trọng.
Trước ngày nhập học, tôi quyết định dọn dẹp lại ngăn tủ bàn học. Ngạc nhiên thay, dưới chồng sách vở cũ lại là tập tranh của tôi năm xưa. Những nét vẽ vụng về nhưng đầy màu sắc của đứa trẻ thơ ngây bỗng dưng sống động đến lạ thường, như một mũi tên lao thẳng vào trong tim khiến tôi thức tỉnh.
Vẽ. Tại sao không phải là vẽ - ước mơ đã được mình ươm mầm ngay từ nhỏ, đã được mình nâng niu trân trọng thời vẫn còn là đứa trẻ hồn nhiên vô lo?
Sau nhiều ngày đắn đo, tôi đưa ra một quyết định mạo hiểm: thi lại vào khối ngành Mỹ thuật. Tôi muốn trở thành họa sĩ minh họa, để có thể tiếp tục tái hiện cuộc sống muôn màu muôn vẻ này dưới ngòi bút của mình.
Một năm sau đó là khoảng thời gian vô cùng thách thức với tôi. Có những lúc tôi chán nản đến tuyệt vọng khi không thể theo kịp các lớp học vẽ. Tôi tự trách mình sao không tỉnh ngộ sớm hơn, nghi ngờ bản thân liệu có thực sự đam mê với con đường hội họa này. Nhưng rồi, nhớ đến cái cảm giác hạnh phúc tột độ khi cầm cọ vẽ trên tay, tôi lại gạt đi mọi trăn trở, tập trung hết mình vào việc ôn luyện.
Người có lòng, trời chẳng phụ. Bao đêm tôi thức trắng luyện tập cũng được đền đáp bằng tấm giấy báo trúng tuyển đại học, dù không phải là ngành tôi dự định. Tuy nhiên, đã chạm tay rất gần vào hội họa, lại tự ti về năng lực của bản thân, tôi đành ngậm ngùi chấp nhận học.
Dù vậy, niềm đam mê cháy bỏng với nghề vẽ minh họa vẫn luôn âm ỉ trong tôi suốt 5 năm đại học. Nhưng làm sao có thể thi lại và đổi ngành một lần nữa, khi mà tuổi 25 đã cận kề? Nó tựa như một giấc mộng xa xôi và hão huyền, chẳng biết có cơ may nào thành hiện thực. Có lẽ, tôi nên bằng lòng với thực tại này, rằng “nghề chọn người”, chứ người không thể thay đổi được số phận.
Tốt nghiệp xong, tôi xin được một công việc ổn định đúng chuyên ngành đã học. Tôi cứ thế bước vào cuộc sống người lớn, cặm cụi làm việc kiếm tiền mà chẳng có chút nhiệt huyết nào. Tháng ngày vô vị trôi đi, cho đến khi tôi tình cờ thấy tin tuyển dụng của một workshop tổ chức sự kiện vẽ tranh thư giãn. Tôi ứng tuyển để thử vận may, không ngờ lại được nhận.
Càng tiếp xúc nhiều với các tiền bối học vẽ minh họa, tôi càng được truyền cảm hứng bởi ngành này. Một lần nữa, sự phấn khởi khi được làm việc với cọ và màu vẽ, sự ngưỡng mộ khi lắng nghe các họa sĩ trình bày ý tưởng qua tác phẩm của mình lại sống dậy trong tôi. Hóa ra, đứa trẻ yêu hội họa, say mê những bức hình minh họa vẫn còn ở đây.
Tôi nhận ra: mình thực sự muốn trở thành “người kể chuyện” bằng những nét vẽ sắc màu. Đây sẽ là đích đến tuyệt đối của cuộc đời tôi.
Với quyết tâm nâng cao kiến thức và tay nghề, tôi đã tìm kiếm và thành công giành được học bổng chuyên ngành vẽ minh họa của một trường đại học tại Thái Lan.
Thế nhưng, số phận thật biết cách trêu đùa con người. Ngay trước ngày bay, gia đình gặp biến cố lớn khiến tôi buộc phải từ bỏ hoài bão dang dở của mình. Tôi hoang mang và suy sụp, không biết liệu mình còn cơ hội nào đến với ngành vẽ minh họa không, không biết mình có đủ mạnh mẽ để theo đuổi ước mơ không.
Tiếp tục công việc nhàm chán nhưng ổn định, hay theo đuổi giấc mơ cháy bỏng nhưng chưa thành hình? Giữa trách nhiệm của một người trưởng thành và giấc mơ của một đứa trẻ thơ, tôi thực sự cảm thấy bị giằng xé.
Giữa thời điểm đầy bất ổn ấy, tôi vô tình biết đến Monster Lab – nơi có chương trình đào tạo chuyên nghiệp Concept Art & Illustration trong 3 năm ngay tại Việt Nam.
Monster Lab là một môi trường học tập thân thiện, luôn dang tay chào đón những con người lạc lối trên hành trình tìm kiếm ước mơ. Từ căn phòng nhỏ 40m2 đến doanh nghiệp lớn như bây giờ là cả một chặng đường dài đầy gian khó, được thắp sáng bởi đam mê và nhiệt huyết với nghệ thuật.
Nhìn Monster Lab, tôi như nhìn thấy chính mình trong gương. Có lẽ, đây chính là bến bờ mà tôi đang tìm kiếm, là cái nôi tiếp tục nuôi dưỡng tình yêu hội họa đã nảy nở từ bé trong tôi.
Với cuộc thi học bổng lần này, tôi quyết định gửi đến Monster Lab bức vẽ khắc họa lại những ký ức tươi đẹp nhất trong cuộc sống của mình. Một là những cảm xúc mãnh liệt mà hội họa đã khơi dậy trong tôi thuở nhỏ. Hai là chuỗi kỷ niệm ngây ngô thời tôi còn ngồi trên ghế nhà trường. Cuối cùng là những tác phẩm tự tay tôi vẽ tặng bạn bè và trong quá trình làm việc.
Cảm ơn Monster Lab đã trở thành ngọn đèn đường soi sáng cho những người lạc lối như tôi. Học bổng này chính là một cơ hội quý giá khiến tôi thêm tự tin để theo đuổi mơ ước ngày bé của mình. Đó là nguồn động lực giúp tôi một lần nữa chiến thắng bản thân, dũng cảm bước ra khỏi vùng an toản để vươn tới tương lai tươi đẹp cùng Concept Art & Illustration.
Tác giả: Hoàng Nhật Thu – sinh viên Monster Lab Khóa 11
- Tìm hiểu Chương trình học bổng Monster Lab 2024 tại đây.
- Xem thêm thông tin về khóa học: Concept Art & Illustration ; 2D Design & Motion Graphic ; Khóa học Nền tảng
Responses